Có 2 điều thực sự quan trọng cho con cái chúng ta:
DẠY TRẺ VƯỢT LÊN NỖI SỢ, XÂY DỰNG SỰ TỰ TIN BẰNG HÀNH ĐỘNG, ĐỪNG DÁN NHÃN TRƯỚC
Mỗi khi con tôi sợ bóng tối và không dám đi qua những đoạn đường tối, tôi không gọi con là nhút nhát. Tôi cũng không nói những lời an ủi suông như “Sợ gì đâu, con cứ đi đi, chẳng có gì đâu.”
Thay vào đó, tôi nhẹ nhàng nắm tay con, bật chiếc đèn pin nhỏ và thì thầm: “Mẹ ở đây rồi. Con yên tâm, không sao đâu, chúng ta cùng đi nhé.”
BÀI HỌC QUAN TRỌNG: Hãy dạy trẻ tự tin qua hành động, chứ đừng dán nhãn lên trẻ rồi chỉ bảo “Hãy tự tin lên”. Việc đó không giúp ích gì cho trẻ, mà ngược lại, sẽ chỉ khiến nỗi sợ hãi của trẻ càng sâu sắc hơn.
Khi đối diện với những khó khăn hoặc nỗi sợ, trẻ cần biết cách giải quyết bằng những hành động cụ thể thay vì tự trách bản thân hoặc đổ lỗi cho người khác.
THÊM SỰ CHI TIẾT VÀO CÂU HỎI VÀ BÌNH LUẬN CỦA BẠN
Khi con chạy đến bên tôi với ánh mắt sáng ngời và hào hứng khoe:
“Bố ơi, đây là siêu nhân mà con vẽ!”
Nếu tôi đáp lại đơn giản: “Con vẽ gì đấy?” thì chắc chắn trẻ sẽ cảm thấy hụt hẫng, vì câu hỏi đó thiếu đi sự kết nối, sự đồng cảm.
Thay vào đó, tôi sẽ nói:
“Wow, con vẽ thật sáng tạo! Siêu nhân này đang làm gì vậy con?”
Câu hỏi này không chỉ cho thấy tôi đang thật sự chú ý đến công sức và sáng tạo của con, mà còn mở ra một không gian để con chia sẻ thêm về ý tưởng của mình.
BÀI HỌC QUAN TRỌNG: Bạn có biết câu hỏi “Con vẽ gì đấy?” thực ra là thừa không? Bởi vì trẻ đã chủ động thông báo với bạn rồi. Câu hỏi này có thể khiến trẻ cảm thấy như “Bố không lắng nghe mình”. Khoảng cách giữa cha mẹ và trẻ sẽ dần xa khi chúng ta sử dụng những câu hỏi chung chung, như: “Con đang chơi gì vậy?” hay “Con đang vẽ gì vậy?”. Những câu hỏi ấy không làm cho trẻ cảm thấy được công nhận, ngược lại, nó tạo ra khoảng trống.
Thay vào đó, hãy tạo sự chi tiết và tinh tế trong từng câu hỏi, vì đó chính là chìa khóa mở cánh cửa lòng trẻ. Khi con cảm nhận được mình đang được lắng nghe và công nhận, con sẽ tự tin rằng: “Mình có giá trị. Ý tưởng của mình đáng được lắng nghe.”