ĐỪNG ĐỂ CÁI ÔM, CÁI NẮM TAY HÓA THÀNH HƯ KHÔNG

ĐỪNG ĐỂ CÁI ÔM, CÁI NẮM TAY HÓA THÀNH HƯ KHÔNG
ĐỪNG ĐỂ CÁI ÔM, CÁI NẮM TAY HÓA THÀNH HƯ KHÔNG

Ngày con bé bỏng, cha mẹ quen với những bàn tay nhỏ xíu níu lấy áo mình, những cánh tay bé con quàng qua cổ mỗi khi con ngủ vùi.

Họ quen với tiếng gọi ngây thơ, với đôi mắt long lanh luôn hướng về mình mà chẳng cần lý do.

Những ngày mà chỉ cần chìa tay ra, họ biết chắc con sẽ nắm lấy.

Những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường, giờ trở thành điều xa xỉ.

Thời gian trôi…

Con dần lớn, vòng tay ấy dần buông lơi.

Không còn những cái ôm bất chợt, không còn bàn tay bé nhỏ cần cha mẹ dìu dắt.

Cha mẹ vẫn ở đó, vẫn lặng lẽ dõi theo… nhưng con thì cứ bước tiếp, không ngoảnh lại.

Có những ngày họ giật mình nhận ra:

Lâu lắm rồi, con không còn ôm họ nữa.

Lâu lắm rồi, chẳng còn ai nắm lấy tay họ, thì thầm “con thương mẹ” như ngày bé.

Đừng để những yêu thương trở thành điều xa lạ.

Đừng để những cái ôm, cái nắm tay hóa thành hư không.

Bởi có những điều, một khi đã lạc mất, sẽ chẳng thể nào tìm lại được.

Nếu cha mẹ vẫn còn đó, hãy về nhà…

Nắm lấy tay họ… trước khi quá muộn.

ĐỪNG DẠY CON LÀM NGƯỜI HOÀN HẢO, HÃY DẠY CON LÀM NGƯỜI TỬ TẾ

Cha mẹ nào cũng muốn con mình giỏi giang, xuất sắc, không thua kém ai.

Nhưng đôi khi, trong cuộc đua đến thành công, con quên đi lòng nhân ái, quên đi cách yêu thương và sẻ chia.

Hãy dạy con biết đặt mình vào vị trí của người khác.

Hãy dạy con rằng thắng thua không quan trọng bằng nhân cách.

Hãy dạy con rằng một con người tử tế sẽ luôn được tôn trọng, dù họ đứng ở đâu trong xã hội.

Thành công có thể mang lại danh vọng, nhưng chỉ sự tử tế mới giữ được lòng người.

HỎI ĐÁP CHUYÊN GIA

Vui lòng nhập câu hỏi của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây