LIỆU BẠN CÓ ĐANG NHƯ VẬY?

LIỆU BẠN CÓ ĐANG NHƯ VẬY?
LIỆU BẠN CÓ ĐANG NHƯ VẬY?

LIỆU BẠN CÓ ĐANG NHƯ VẬY?

Ở đâu có mẹ, ở đó có con.

Bạn vào bếp, con chạy theo.

Bạn nằm xuống giường, con leo lên người mẹ.

Bạn vừa vào nhà tắm, con liền gõ cửa gọi: “Mẹ ơi!”

Có những ngày bạn thấy ngộp thở, chẳng còn một lúc nào cho riêng mình. Đồ chơi vương khắp nhà, công việc làm mãi không hết. Bạn mệt mỏi, thậm chí chỉ muốn được “trốn” đi vài phút.

Nhưng rồi, khi dừng lại và nghĩ kỹ, bạn sẽ nhận ra: những ngày này sẽ không kéo dài mãi mãi.

Một nghiên cứu tại Mỹ cho thấy: khi 2 tuổi, có tới 79% trẻ bám mẹ từng bước, nhưng đến 3 tuổi chỉ còn 34%, và 4 tuổi chỉ còn 26%.

Một ngày nào đó, con sẽ khép cửa phòng riêng, không còn chạy theo tôi từng giây từng phút nữa. Một ngày nào đó, căn nhà này có thể gọn gàng hơn, nhưng lại vắng đi tiếng cười, tiếng chân con ríu rít khắp nơi

Chúng ta thường thấy “bất tiện” vì con bám theo mình để lại sự bừa bộn khắp nơi. Nhưng TS. Collado giải thích:

• “Mẹ ở đâu, con ở đó” là tín hiệu tích cực: trẻ thấy an toàn và muốn gần gũi.

• Những món đồ chơi rải khắp phòng khách không phải là sự phiền toái, mà là dấu hiệu trẻ cảm thấy mình thuộc về gia đình, có quyền hiện diện, có giá trị như bất kỳ ai khác.

Trước đây, nhiều gia đình thường sắp xếp cho trẻ một không gian riêng như giường, quây hay cũi để chơi và sinh hoạt.

Ngày nay, khi trẻ được khuyến khích hiện diện nhiều hơn trong không gian chung của gia đình — phòng khách, nhà bếp, hay bên cạnh cha mẹ khi làm việc, khi nghỉ ngơi — trẻ có thêm cơ hội cảm nhận sự gắn kết và học được rằng: “Mình là một phần quan trọng trong gia đình này.”

Mỗi đứa trẻ cảm thấy được chấp nhận hôm nay, sẽ trở thành một người tự tin, gắn kết và hạnh phúc ngày mai.

Và chính sự bừa bộn một chút lại quý giá hơn nhiều so với một căn nhà im ắng và thiếu vắng tiếng chân con.

HỎI ĐÁP CHUYÊN GIA

Vui lòng nhập câu hỏi của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây